Ngọn
đèn chùm mờ nhòe, nhập nhù thâu đêm. Cái bàn vuông được quây quanh bởi
năm, sáu con bạc đỏ đen sát phạt. Người xui đứt liền sáu chến, người hên
tổ đãi hốt bạc ngàn. Cô gái chứa bài lấy tiền xâu. Người thua cháy túi
tùy theo đối tượng có thể được chủ nhà cho vay nóng: một trăm được cầm
chín chục và lúc nào cũng y như rằng được nhận thêm một câu: “ Tiền của
chị A, anh B gởi em cho vay chứ không phải tiền của em ”. Cô gái có thêm
đồng ra đồng vào. Cô gái không làm gì cũng không đói. Nhà mua trả góp
được ông chồng đi làm ở Alaska mỗi năm sáu tháng đem về trả dồn thêm cho
Ngân hàng đã hơn quá nửa. Nàng được tiền bệnh do Sở an sinh xã hội cấp
phát mỗi tháng được hơn sáu trăm, thêm gần hai trăm cho phiếu mua thực
phẩm. Thế là tạm đủ cho một người nghèo, không phải ngũ ở gầm cầu, hầm
chui lối dành cho người đi bộ, không phải đeo bảng đứng ở ngã tư hoặc
ngõ ra vào xa lộ, chờ xe tạm ngừng ở bảng dừng stop cho vài hào lẻ, như
người bản xứ không nhà !
Nói
ra mới thấy tội nghiệp cho ông chồng già lai Mỹ, còng lưng cực nhọc mỗi
ngày hơn mười hai tiếng ở cái vùng cực lạnh, gom góp tiền đem về đưa
cho vợ. Nghe đâu lúc còn ít tuổi ông ấy cũng khổ. Không cha đã đành
nhưng mẹ cũng không biết là cái bà bị đè ở làng quê Việt Nam hay me Mỹ ở
thành thị ? Đánh giày, móc túi,…sống bụi đời lớn lên dần. Gần đến tuổi
bị bắt lính, hắn đăng ngay vào một sắc lính dữ lãnh trước tiền tử, học
ba tháng quân trường rồi ra trận vào cái thời hỗn lọan nhất. Hắn kể
rằng: “Bình thường khi bò nghe tiếng trung liên bắn cũng muốn đái trong
quần” “Đằng này, họ đem súng lớn bắn máy bay đặt trên hẻm núi bắn người,
ai mà chịu nổi ! “ Thế là bỏ áo nón, màu cờ mà chạy, chạy từ cao nguyên
ra biển, chen chúc đeo tàu về hướng Sài Gòn. Được tập hợp lại, tái
trang bị, tử thủ trước những binh đòan tiến quân ào ạt, trong khi các
sếp lớn nhỏ lần lượt lên tàu cây, tàu sắt chạy ra ngòai biển tự đời nào.
Hắn đi học tập, chỉ là lính trơn nên được về ngay sau đó. Nhưng hậu quả
cho một thằng lính ngụy như trăm ngàn thằng lính ngụy khác bị bỏ rơi là
sự kỳ thị lý lịch. Kỳ thị đến ngóc đầu không nổi nên hắn muốn vượt biên
bỏ xứ, nhưng tiền không có. Người giàu, có chức quyền thời nào cũng
sướng, đóng ghe tàu, mua chuộc, kéo nhau đi ! Sĩ quan ra tù thì được Mỹ
đón theo diện HO. Còn thằng binh nhì, thương phế binh như hắn cứ thế mà
sống ngáp ngáp. Nhưng may phước nhờ cái màu da mà đời hắn thay đổi, có
đến mấy bà đến nhận là mẹ…
Hắn
đến nước Mỹ. Chắc nhờ còn chút máu Việt trong người, nên hắn chịu khó
lao động, ai thuê mướn gì cũng làm, dù là bị chủ chèn ép, bóc lột, trả
cho tiền mặt một tiếng được năm, ba đồng. Rồi tiếng Mỹ cũng nghe được,
nói thạo, nhưng đọc viết thì chẳng biết chữ nào, rồi cũng có cái quốc
tịch…. ! Hắn chắt bóp được một ít tiền, được một ông trùm đạo hứa bảo
trợ tài chính, hắn về Việt Nam chọn vợ. Lúc ấy hắn còn phong độ lắm, da
tuy là đen, nhưng được cái cao ráo, khỏe mạnh, lại nổ hơi nhiều, phét
xạo là có lắm tiền bạc, vẽ vời, thêm thắt về cái nơi hắn ở. Hắn lấy được
một phụ nữ trẻ đưa sang Mỹ.
Nàng
làm nghề neo, ăn chia với chủ, tuy không có địa vị và nhiều tiền như
luật sư, bác sĩ, nhưng thu nhập khá. Nàng trưng diện, sửa lại nhan sắc
thấy khác hẳn xưa. Nàng làm đẹp từ đầu đến chân: nhuộm tóc, xăm mắt,
căng da mặt, bơm ngực, bắn tia cho chảy bớt mỡ bụng, mỡ eo. Đến cái chỗ
ấy cũng trang điểm, cạo tỉa đeo khoen… Ông chồng nhìn thấy ở người vợ
mình có một số điều không hoàn hảo nhưng vẫn yêu.
Đùng một cái, cô gái vô tình làm sướt da, chảy chút máu một bà khách Mỹ. Thế là thưa kiện lung tung, bà chủ cho nghỉ việc……..
Ở
nhà buồn tình cô gái gây nên một sự cố về điện. Chưa kịp bấm điện thọai
gọi 911, nhà khói bay mù mịt, còi tự động hệ thống bảo an hú lên. Thế
là bộ ba xe cảnh sát, xe chữa lửa , xe cứu thương chớp đèn, kêu inh ỏi
chạy đến vây chặt căn nhà ! Nàng thì cười khì, khai báo gì đó không
biết, mà sau đó mỗi tuần lên nhà thương núi uống thuốc hai lần, mỗi
tháng lãnh hơn tám trăm… Cô gái khùng khùng, tưng tửng, khôn lỏi.
Ông
chồng thấy mình cũng có lỗi. Khi mới lấy nhau tình cảm vợ chồng thật
mặn nồng. Hai người say đắm nhau bằng những cảm xúc mạnh, chóang ngợt và
cả bằng sự chân thật ,hiểu biết nhau. Người ta nói: “Tình yêu không
phải là tình dục” . Không hẳn vậy ! Tình yêu không phải là cái phi vật
chất. Nhờ tình dục mới tạo được hôn nhân, như là một sự cam kết. Họ làm
cái chuyện xác thịt với nhau trước và sau hôn nhân, không biết mệt chán,
làm mỗi ngày, ngày nhiều lần kể cả sáng tối khi có điều kiện, làm đủ
kiểu cách có thể, bò lăn, rên rỉ, nói tục, đầu chân lộn ngược. Nhục cảm
xác thịt điên cuồng. Nhưng rồi cảm xúc, tình dục đâu thể dài hơi và mãi
nằm ở đỉnh điểm cao độ. Lơi dần, mỗi tuần còn đôi ba lần, rồi một, rồi
khi không khi có. Nàng trách: “ Sao lúc này anh yếu vậy ? ”. Một ông bạn
nói câu nói gở: “ Chồng già, vợ trẻ mơn mởn dục tình, mày sẽ bị bỏ, tao
thấy nhiều rồi ”.
Cái ngày ấy đến. Cô gái công khai dẫn người tình trẻ về nói với ông chồng:
- Em không bỏ anh, nhưng em muốn có thêm một chồng nữa.
- Anh có chịu hay không chịu cũng vậy thôi. Nếu anh làm gì quá thì em cho đi luôn.
- Còn mà giở thói côn đồ xách súng thì em gọi cảnh sát.
Có
những cặp vợ chồng người ngòai nhìn vào ghen tị có thể trên thực tế lại
rất tồi tệ. Nàng không muốn cảnh chồng ăn chả vợ ăn nem lén lút. Con
người hay sĩ diện, che đậy, lừa dối. Nàng thì sống đúng với con người
thật của mình, bằng cảm xúc và cả xác thịt.
Ở
một cái xứ mà trai gái tự do thi nhau sống thử trước hôn nhân, không
cần hôn nhân, nay lấy mai bỏ, trẻ già trần truồng trở về thuở hồng
hoang, lồ lộ, lổn ngổn đầy bãi tắm, đôi lại cái được pháp luật bảo hộ
sống chung vì họ cũng là con người…. thì người đàn bà muốn gì mà không
được. Người chồng im lặng chẳng nói gì, đi ra quán ngồi ghế cao bên quầy
rượu uống bia, xem khiêu vũ khỏa thân. Cô gái nhảy theo điệu nhạc, lắc
lư, uốn éo, xoay tròn, đu lộn trên cột nhảy, thỉnh thỏang lại còn trèo
hẳn lên bàn dứ dứ, hẩy hẩy mấy bộ phận nhạy cảm của mình sát mặt từng
người đàn ông ngồi quanh. Đám đàn ông thèm nhỏ dãi, nhưng đố ai dám đụng
vào vì sợ bảo vệ tống cổ ra cửa bởi phạm luật chơi. Dứt một bản nhạc,
mỗi người đàn ông tự giác đặt lên trước mặt mình một, hai đồng tiền típ,
cô gái quét tay một vòng, tiền bay rơi lả tả trên sàn….. Ông nhướn mắt
nhìn thần vệ nữ quyến rũ lướt qua, thần vệ nữ trụi lủi vì đã trót sinh
ra chàng Cupit xấu xí chỉ chực giương cung bắn người.
Nàng
không tìm được lý do nào để có thể bỏ ông chồng cũ. Ông ấy hết lòng
chăm lo cho nàng, chuyện xác thịt cũng không tệ. Nhưng nàng một lần nữa
được thần tình yêu chiếu cố, thích thêm người mới. Gã còn trẻ, là con
của một ông cán bộ to ở Việt Nam, sang đây du học, rồi hợp thức hóa ở
lại luôn. Tiền gã luôn nhiều, chắc là được gởi từ một nguồn tham ô, móc
ngoặc nào đó từ trong nước. Nhưng điều đó không quan trọng lắm. Có thì
xài thêm, không có thì cũng có tám trăm nước Mỹ trả nợ để nàng sống. Cái
chính là nàng đã thương yêu hắn thật tình. Yêu cái chỗ sù sì, xấu xí.
Yêu cái đẹp không hòan chỉnh. Yêu cái vẻ bề ngòai, áo da, quần jean,
giày cao cổ, xe phân khối lớn nổ bình bịch, một cườm tay lõng thõng còng
khi mới ra khám… và yêu cả về cái thể xác mạnh mẽ, thằng nhỏ độn bi của
hắn…
Đạo
đức, luân lý chỉ là tương đối, do con người, miệng đời đặt ra, chỉ đúng
ở mỗi lúc, mỗi nơi. Hôn nhân khi xưa của con người từng đi qua tạp hôn,
hỗn hôn, mẫu hệ… rồi sau đó mới rơi vào tay người đàn ông. Sao người
đàn bà phải là xương sườn của người đàn ông mà không ngược lại. Sao
người đàn ông có thể có năm thê bảy thiếp mà không ngược lại. Sao Dương
Vân Nga đóng tuồng hai chồng, bà táo dân gian hai chồng mà nàng lại
không thể. Không có khái niệm chung thủy, ngọai tình trong ý nghĩ cũng
là ngọai tình. Nàng có cảm xúc thật về tình yêu với hai gã và hai gã
cũng có cảm xúc với nàng. Còn về xác thịt, hai gã thèm nàng và nàng cũng
thèm hai gã …. !
Tình
yêu là sự lựa chọn. Cô gái chọn cả hai người. Hôn nhân như là một sự
cam kết của tình yêu, nhưng không phải là vĩnh cửu, bất biến, bởi con
người vốn luôn đổi thay, như qui luật trong vạn vật luôn thay đổi, phát
triển. Không cần phải tứ đức, chính chuyên một chồng như sách Tàu đã
dạy. Cô có ông chồng lai và cô cũng lai, một sự lai tạp văn hóa Tàu Tây,
sự lai tạp Tàu níu Tây kéo… Nàng không chối xúc cảm trong tình yêu,
nhưng chưa đủ. Tình dục cũng là một phần không thể thiếu được để tạo sự
gắn bó giữa đàn ông và đàn bà.
Cô gái tâm thần nổi lọan theo cái luận điệu điên rồ của mình !
Nguyễn Đông A
Vân phi chi ý
Một
thử nghiệm của nhiếp ảnh gia Penmanship (Đài Loan) kết hợp nhiếp ảnh và
thư pháp. Ông cho biết, người mẫu được treo trên các sợi dây thép.
Vân phi chi ý tượng bát pháp
Ảnh thư pháp, copy từ blog Cate_Nguyen
Ảnh gốc: blog Trang Hạ
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài viết. Mong bạn dành thêm chút ít thời gian để lại vài lời cùng chia sẻ với mọi người. Chân thành xin tiếp nhận những ý kiến đóng góp của bạn.