Wednesday, August 19, 2015

Xé toạc một bài thơ……

               Tôi không phải là một người làm thơ. Tôi không biết nhiều về thơ. Nhưng gần đây, tình cờ đọc được một số bài thơ mới viết của Đinh Thị Thu Vân trên Facebook, tôi thấy hay hay…

               Thực ra lối viết của cô cũng bình thường, đơn giản. Không có sự cách tân trong hình thức thơ. Không có những từ ngữ đánh đố, khó hiểu, bí hiểm. Mới đọc lướt qua thì thấy thơ của cô giống như lời nhỏ nhẻ tâm sự, trách móc khẻ khàng của một phụ nữ bị đánh mất tình yêu. Nhưng hình như không phải chỉ có thế.

               Lúc đầu tôi định comment ngay vài câu, nhưng nhất thời lại không tìm ra được lối diễn đạt cho suy nghĩ của mình. Có thể là do không còn giao tiếp tiếng Việt nhiều. Nhưng rồi sau đó tôi cũng quyết định: xé toạc cô ta ra, xé toạc bài thơ, xé toạc ngôn từ để được hiểu và cảm thơ theo kiểu của riêng mình.
Trong bài mới nhất của cô: “ Những ngày xa…. ”, chủ thể “em” có thể chính là cô – Đinh Thị Thu Vân, chỉ là cô thì mới viết được như thế. Mạch cảm xúc trong thơ tuôn trào cuồn cuộn. Đó là một trái tim khao khát được yêu thương, khao khát nhưng vô vọng vì “…. chỉ nhận lấy hư không”. Nó có sức cuốn hút mãnh liệt với những trái tim từng bị mất mát, bị phụ bạc hoặc dở dang do những nguyên nhân khách quan nào đó, ngay cả đối với người chưa từng. Trong thơ khiến ta liên tưởng đến một cô gái ở vùng đồng bằng miền Nam với tính cách giản đơn, hiền lành, hồn hậu, không quá sắc sảo, nhưng lại có sức chịu đựng bền bỉ, có chiều sâu của nội tâm, sâu sắc trong tình cảm.

                  Tôi đặc biệt thích đoạn đầu và đoạn cuối của bài thơ. Có đến ba lần nhắc đến chuyện “ hôn em đi nhé….. hôn em nhé”. Một đòi hỏi thiết tha, mang chất lãng mạn và chua xót. Hai câu cuối, tôi cho là hay nhất với sự chuyễn mạch cảm xúc từ thương cảm da diết, sâu đậm, vô vọng, tâm trạng bổng sâu sắc đến bất ngờ.

“ hôn em nhé. Mai ta về với đất
  Góc bẻ chân trời có lẻ bớt xa xôi”


                Câu thơ như siết chặt lại làm người ta cảm giác nghẹn họng, ngậm ngùi: “hôn em” … đi anh để rồi mai chết. Í ẹ, sợ quá, nhưng “em” không lấy con ma chết ra dọa “ anh” đâu…., bởi cái chết vốn là tự nhiên, nó có thể sẽ đến với bất cứ ai. Cái chết vốn là một phần của sự sống, Trong sự sống luôn có tiềm ẩn cái chết. Đó là qui luật tồn tại, phát triển và mất đi trong tự nhiên. Do vậy, có gì đâu, rồi sẽ chết …để hai người yêu nhau được gần nhau hơn. Tôi như muốn nói thay cô điều muốn nói.

                 Nhưng không, quan điểm của cô khá rõ ràng về vấn đề này:
“ em như chiếc lá ven đường
   phải tự hiểu
   tự vùi thân…. ”


( trong bài “Lá khô” )


                 Thế giới quan trong thơ cô khá rõ ràng, minh bạch, như ở một bài thơ khác, cô không tin là có kiếp sau, không trông đợi gì và không tự trấn an về một kiếp sau:

“ có kiếp sau không anh, câu hỏi quạnh lòng
chỉ có kiếp này thôi, kiếp này thôi, không thể khác
không có kiếp nào cho chúng mình chung nhau lo
lắng
không có kiếp nào chung gối chung chăn
không có kiếp sau, nên bao yêu mến kiếp này
em gom góp trao anh, mong tròn thương vẹn nhớ
không thể làm thềm rêu, không thể làm bậc cửa
thì cam lòng làm tất cả ...những mong manh !
thì cam lòng làm gió bụi chông chênh...”
( Trích trong bài “Gió bụi chông chênh” )


                Cô có nhiều bài thơ hay, nhưng thôi cứ để bạn đọc tự khám phá…, tôi xin trở lại bài “ Những ngày xa…..”

                Sử dụng điệp từ, điệp ngữ là một thế mạnh trong thơ cô. Có khi là thực từ hoặc hư từ, có khi là cụm từ so sánh hoặc có sắc thái biểu cảm…Như trong bài “ Những ngày xa”, ta có thể thấy nghệ thuật tu từ này: “ “hôn em đi nhé”, “chẳng vì”, “có là gì”, “em ngóng nhớ”, “trao đến phai tàn”, “sao có thể”.

                 Trước hết điệp từ, điệp ngữ có hiệu quả là nhấn, nhấn mạnh để khẳng định điều mình muốn nói, nhưng không đơn thuần chỉ có thế. Chúng còn như phần xương cốt cho da thịt, từ chúng tạo nên sự chuyễn mạnh thơ hết sức tự nhiên, cho những trạng thái tâm lý khác nhau, phát triển từ thấp đến cao, từ nhẹ đến nặng dần. Cứ như vậy chúng tiếp nối nhau, dồn nén đến căng cứng, dai dẳng đến đuối sức, dày vò triền miên bất tận, rồi bộc trào bất ngờ qua tứ thơ độc đáo. Chúng có chức năng liên kết, liên kết các chi tiết thơ trong một chỉnh thể thống nhất, nhất quán với chủ đề của bài thơ. Có thể khi sáng tác, cô không nghĩ nhiều đến như thế, việc thể hiện biện pháp tu từ này, chắc là do được hun đúc từ những sở học của người viết.


                  Điệp từ, điệp ngữ tiếp sức cho tâm trạng. Có thể nói thơ của cô là thơ thuộc về tâm trạng, tâm trạng u uất, dồn nén, cô đi vào những ngõ ngách chật hẹp hun hút dài của tâm hồn mà lối ra lúc nào cũng là cho mà không được nhận, là luôn chịu thiệt thòi, là vô vọng. Khiến người ta cảm thấy chua xót và bị thuyết phục bởi sự chịu đựng, chịu đựng bền bĩ, chịu đựng tột cùng trong tình yêu. Rõ ràng đây là sức mạnh ở thơ cô. Thơ của cô có khả năng đốt cháy thái độ hững hờ, sự vô cảm trong tình yêu của các đấng mày râu. Chẳng trách gì nhiều, chỉ mong và mong…. Đó chính là biểu hiện có sức thuyết phục nhất, lợi thế của phụ nữ.

                    Còn cái nhân vật “anh” trong thơ cô khá mơ hồ, có thể là một người đàn ông mà xa cách là do hoàn cảnh, có thể là một gã đã có vợ, cũng có thể là chàng họ Sở….. chỉ có trời biết, hay nói đúng hơn chỉ có cô mới biết, mới hiểu hết được cái éo le, trắc ẩn, cuộc tình ngang trái giữa hai người…. bởi thế tuy là trách, nhưng vẫn thương, vẫn mong muốn…. 

Đoạn đầu của bài thơ:

“hôn em đi nhé, chiều đang trách
môi chẳng vì môi - bướm ngại vờn
tim chẳng vì tim - hoa ngượng phấn
gió ngại ngần mơn gió tha phương...”


                   Có thể đây là hồi tưởng về những ngày tình yêu tốt đẹp, cũng có thể là nói về một điều khác, tùy người đọc hiểu…. nhưng dù gì trong chúng cũng đã tiềm ẩn những dấu hiệu không tốt, không bền vững. Tuy vậy đây cũng là đoạn có những từ ngữ, hình ảnh đẹp, rất thơ với lối tu từ ẩn dụ như “bướm ngại vờn”’, “hoa ngượng phấn”’ “gió ngại ngần mơn gió tha phương...” . Thế mới biết từ ngữ trong thơ cô không hề đơn giản, dễ dãi chút nào. Trong đó có thể còn hàm chứa một lớp nghĩa mà chỉ có hai người trong cuộc mới biết được hết….

                 Tôi xin minh chứng thêm một chút về khả năng sử dụng từ ngữ trong thơ cô. Đó là cụm từ “góc bể chân trời” trong bài thơ. “Chân trời góc bể ” thực chất là một thành ngữ gồm bốn âm tiết được tạo nên bởi hai ngữ danh từ có quan hệ đẳng lập: chân trời (chân của trời ), góc bể ( góc của bể). Trời dường như tiếp giáp với đất, biển giao nhau với trời. Thường tình người ta gọi các phần giao nhau đó là chân trời – góc bể. Nghĩa gốc khái quát của thành ngữ là chỉ một nơi rất rất xa xôi. Như vậy ngay từ nghĩa gốc cũng đã khá nhất quán với chủ đề của bài thơ. Nhưng ở đây cô ta lại đảo lại thành “ góc bể chân trời”, dường như đây là phép ẩn dụ cho cặp từ “em và anh”. Phép ẩn dụ sóng đôi này rất thú vị trong thơ ca. Nhưng cô không nói là “bến” và “ thuyền” như trong ca dao dân ca, không nói “ biển” và “thuyền” như của một nữ sĩ danh tiếng …. Mà lại tách thành ngữ ra thành hai cụm danh hoàn toàn độc lập để mặc định cho “anh” và “ em”. Bởi thế chính hình ảnh của sự vật cũng đã gợi thêm cho ta có được về cái cảm giác xa xăm, sự xa xôi. 

               Còn hơn thế nữa, ta hãy thử đọc lại đoạn thơ trên câu kết:

“trao đến phai tàn, sao có thể vô tâm
sao có thể vùi nhau tan nát chết
sao có thể đoạn đành cách biệt
góc-bể-lạc-chân-trời...sao có thể anh ơi .”


                   Nhịp thơ bổng trở nên dồn dập, điêp ngữ lặp nhiều hơn ở những vị trí khác nhau của các dòng thơ, thiết tha và cay đắng vô hạn, rồi như nghẹn ngào, mệt mỏi rã rời bởi sự ngắt quãng của từ ngữ, “góc-bể-lạc-chân-trời...sao có thể anh ơi .”, cô tách từ sáng tạo, rồi lại kết nối dính chúng lại bằng những dấu gạch nối (“ -”), như tách rồi lại gắn, như mất nhưng không nở buông, như cố níu kéo lại, như giận mà vẫn thương…. “Góc bể, chân trời”, trở nên tinh tế hẳn trong cách sử dụng từ.

                   Nói chung, đọc một số bài thơ gần đây của cô, hình như bài nào cũng hay. Bởi thơ của cô là tiếng thở dài trăn trở, là tiếng khóc, thổn thức từ trong lòng. Thơ mang một tâm trạng day dức đến thẩn thờ, một nỗi buồn thăm thẳm không nguôi. Bởi thơ của cô là tình yêu từ một phía, có cho mà không nhận hoặc có nhận nhưng đã là xa xôi, thuộc về dĩ vãng và cô chỉ còn biết mong đợi, đợi và đợi dù là vô vọng. Bởi thơ của cô mang tính lãng mạng. Thu Vân như “lưng lững giữa lung trời” với cái ảo ảo thực thực, hy vọng với cái không thể có. Phải chăng đây chính là cuộc đời thật của cô.

                 Tôi không biết chút gì về cô, nhưng đây phải là một người có sở học trên căn bản, phải có học vấn cao, có thể gốc là dân văn khoa thứ thiệt….. Mấy chục năm trước, tôi có một cô bạn học họ Đinh quê ở Đức Huệ, làm việc gì có kết quả cô cũng nói: “…. con gái họ Đinh mà…. ! ”. Không biết họ Đinh này có nói giống như vậy không, nhưng nếu nói về mặt sáng tác thì cô có thể tự hào, Đinh Thị Thu Vân, nhà thơ nữ, một cây bút có tay nghề…… 

                                                                                         Christmas 2014 - Nguyễn Đông A.
https://www.facebook.com/dtthuvan?fref=ts

NHỮNG NGÀY XA...
hôn em đi nhé, chiều đang trách
môi chẳng vì môi - bướm ngại vờn
tim chẳng vì tim - hoa ngượng phấn
gió ngại ngần mơn gió tha phương...
hôn em đi nhé...ngày xa cách
lòng vẫn run non nớt đợi muôn trùng
và đồi núi và rừng sâu biển lạnh
có là gì khi khát cháy gọi chờ mong !
có là gì vạn suối với nghìn sông
em ngóng nhớ nơi góc đời lặng khuất
em ngóng nhớ...ước cận kề gang tấc
ước tơ trời nối buộc xa xăm...
...em cúi xuống nghe tình yêu bật khóc
nước mắt rơi mê dại trước chia lìa
có nghĩa gì chưa, hay đành như bọt sóng
trao đến phai tàn...chỉ nhận lấy hư không !
trao đến phai tàn, sao có thể vô tâm
sao có thể vùi nhau tan nát chết
sao có thể đoạn đành cách biệt
góc-bể-lạc-chân-trời...sao có thể anh ơi .


Thơ Đinh Thị Thu Vân


Friday, March 29, 2013

Nàng tiên nước tháng ba

Tùy bút ngắn: số 1
Nàng tiên nước tháng ba

Người Việt thường có thói quen chăm chút , chiêm ngưỡng thủy tiên trong bình pha lê trong suốt. Nhưng tôi thì lại thích ngắm nhìn thủy tiên nơi điền dã, mọc hoang dại tự nhiên. Ở chỗ tôi, cứ đến tháng ba, những nàng tiên chốn thủy cung trắng, vàng, hai loại phổ biến lại chen nhau nở rộ khắp nơi. Thủy tiên nở theo cụm, hoặc lan rộng thành những mảng lớn phất phơ, nhảy múa, phô diễn trước hiên nhà. Thủy tiên xòe cánh, đong đưa qua lại dọc lối đi như nghiêng chào tiết xuân phân, phút chuyễn mùa, Thủy tiên chen chút với cỏ dại, một vài hông hoa lơ thơ bên rào. Hương hoa lan tỏa dìu dịu, quyến rũ.
Nhan sắc thủy tiên không loè loẹt, sắc nét, rực rỡ như nhiều loài hoa khác. Thủy tiên mảnh mai, thuỳ mị, đoan trang mang đậm nữ tính. Nàng tiên trắng với sáu cánh hoa trắng muốt như tuyết, tinh khiết, ôm chiếc loa kèn vàng mượt kiêu sa. Nàng tiên vàng cũng không kém phần trang nhã, sang trọng, quý phái. Sáu cánh hoa vàng sáng tuyệt đẹp trong nắng ấm. Đặc biệt khi được ánh nắng chếnh một bên soi rọi, sáu cánh hoa vàng mõng manh bổng nổi hẳn lên bên nhụy hoa lung linh màu vàng sẩm hình chiếc ly. Có người nói rằng: cái nhụy hình ly nằm giữa bông hoa được cho là để dùng chứa nước mắt của chàng Narcissus bất hạnh trong thần thoại Hy Lạp. Thủy tiên là biểu tượng cho sự kiêu hãnh, tự tôn, yêu chính bản thân mình đến độ ích kỷ.
Không biết có đúng như vậy không ? Lối sống quanh tôi đầy sự tự tôn, ích kỷ. Tự tôn về học vấn, địa vị, sự giàu có. Ích kỷ bởi trước hết sống cho mình, vì mình. Có lẻ họ được quyền như thế. Họ là những người thành đạt. Tôi yêu thủy tiên bởi chính vẻ đẹp của hoa, cái chất của hoa: sự kiêu sa, quí phái và cả sự tự tôn, ích kỷ.
Thời gian qua mau, thủy tiên nở rồi thủy tiên tàn, để rồi tháng ba năm tới nàng tiên nước lại hiện về. Qui luật muôn loài vẫn là thế !
 
                                                                                                         
                                                                        Nguyễn Đông A



Sunday, August 19, 2012

Đi tìm đỉnh tình yêu - Một số comments

  1. · ·

Đi tìm đỉnh tình yêu

( Đến Côn Đảo, tôi không viết về một địa ngục trần gian trong quá khứ, tôi đi tìm cái đẹp hoang dã, nguyên sơ trong cái thô nhám, trần trụi của đời thường…. Cám ơn Ngọc Yến, Đàm Lan, Mây N, Mai ngố, TT Hùynh, Tunyêu, Hòang Lê, Pha lê, Không tên, Ngọc vô sắc, Đông A Thị, Sushi, BờM…..có những gợi ý hay, góp ý chân thành, khuyến khích tôi viết tiếp…. Cám ơn các bạn rất nhiều_ Đ
ông A. )

Đỉnh Tình Yêu có phải là đỉnh cao của tình yêu ? Đất trời tạo ra dáng núi hình một đôi nam nữ đang ôm chặt nhau trong tư thế ái ân. Cô gái hướng dẫn viên để mặc cho anh khách ngẩng nhìn núi ngẩn ngơ. Nàng rình chờ con vích mẹ bò vào bờ, moi cát đẻ trứng. Lọai rùa biển này vào hòn Bảy Cạnh nhiều hơn, nhưng ở vài bãi vắng của đảo chính cũng có. Dân địa phương mà gặp được thì coi như đời rùa biển đã hết, họ hè nhau lật ngữa rùa chổng gọng, cắt đứt cái đầu to tướng giống như đầu rắn, vất lại cúng thần biển, hốt trọn cả trăm cái trứng, khiêng rùa về nhà xẻ thịt, chia cho hàng xóm chế biến thành món. Những cái đầu rắn to đùng lăn lóc trên bãi vắng mắt trợn trừng, mồm há hốc. Ngay cả lòai cá cúi dugong cựa kỳ hiếm quí cũng bị con người lưới bắt. Đây là những mỹ nhân ngư da mượt mà, có nhủ hoa, rốn…., thân dưới giống người đàn bà đến độ khiến xưa kia có một người tù lấy lọai cá tiên này. Nàng tiên dáng bơi uyển chuyển, mềm mại, quyến rũ. Tiếng rượn đực du dương. Cá và người tù ngày đêm đuôi chân quấn chặt, ngụp lặn, quẫy sóng, chắc là làm cái chuyện ấy, nhưng nàng tiên cá không đẻ được bọc trăm trứng giống như thồng luồng lấy tiên như chuyện xưa kể. Người tù sau sinh bệnh chết…

Cô gái là hướng dẫn viên du lịch làm theo hợp đồng, ngày dẫn khách lẻ đi tham quan theo mùa. Chiều tối kéo bàn ra bán đồ nhậu cho cư dân làng chài và khách vãng lai ở gần Cầu Tàu. Người khách là một người quen cũ nàng tình cờ gặp lại từ cái quán nhậu lộ thiên này.

-Mời anh ghé vào, có nhiều lọai hải sản, khô ngon và có cả rượu đế lấy từ Hậu Giang.

-Có khô mực không ?

-Có , có cả khô cá đuối và khô cá hố…

-Ủa, anh đó hả ?

-À, em đây mà !

Thế là người khách ngồi vào bàn. Mặt nàng ửng đỏ rồi chuyễn sang tái, rùng mình bởi những ngày tháng qua.

-Em đãi anh món khô đuối.

-Khô đuối sao có màu đen vậy em ?

-Đây là khô cá đuối ó, nghìn con mới có một, ngư dân bắt được thường để lại nhậu hoặc để mời khách quí chứ không bán. Anh thử với rượu đế đi ?

-Ừ, thịt ngọt lạ, ngon hơn cả khô mực.

-Còn đây là ốc vú nàng nướng với mỡ hành.

-Sao không giống vậy em, thấy giống cái kia hơn !

-Anh nói gì vậy ?

-À, giống chứ, anh nhìn cái núm nhỏ trên vỏ ốc ! Cũng có lọai sò giống cái kia, nhưng là của hiếm, của tiên nữ, dân địa phương bắt được cũng không bán… Mà giống lắm, đúng với cái tên tục. Anh còn ở lâu lâu, em cho anh ăn !

-Hi hi hi….

-Sao cái gì cũng không bán hết vậy ?

-Có nhiều thứ quí người ta chỉ cho không chứ không bán, anh không biết sao ?

Vẫn là lối nói cù cưa, đùa cợt. Cô gái lại rùng mình.

Cô gái có một quãng thời gian ngắn đi qua đời không mấy tốt đẹp. Nàng trốn chạy quá khứ, trốn chạy với chính mình, ra nơi đảo xa này. Lúc trước khi nàng còn là tiếp viên của một quán bia, bia ôm lọai nhẹ trong đất liền. Ôm nhẹ, nghĩa là ôm có chừng mực. Khách đến quán uống bia, tiếp viên rót bia, tán dóc chuyện tầm phào, đàn hát đùa giởn, thỉnh thỏang cũng có chuyện chòang vai, hun hít nhưng chỉ là chuyện ngòai da, rồi khách cho tiền boa, ai về nhà nấy. Tiếp viên có cô về sau cũng kiếm được một ông chồng. Chồng chấp nhận quá khứ của vợ dù hơi có chút ô uế. Anh chàng khách này là thợ chụp hình, tuần nào cũng ghé quán đôi ba lần, chỉ ngồi với nàng, không có nàng thì ngồi uống bia một mình. Hắn có cái dáng vẻ bề ngòai rất đàn ông, râu tóc bờm xờm, bụi bặm, ngôn ngữ hắn đôi lúc rất nhạt nhẽo, có khi đôi co, cãi vã, đối chọi với nàng…..Cãi nhau hòai cũng bực, nhưng vắng lâu không thấy hắn đến thì nhớ, không biết tại sao….. Thích cái là hắn lành như cục đất, chắc cũng là trai từ nông thôn, nhưng lại có cái lanh lẹ, láu lỉnh của dân kẻ chợ.Nàng có chút cảm tình với hắn, thỉnh thỏang đi riêng, đi dạo phố đêm, một bữa ăn tối hoặc uống cà phê nghe hắn giải thích lời ca nhạc Trịnh,….

Nàng đã có một đời chồng, nói vậy cũng không đúng, vì chẳng có cưới hỏi, không chính thức đăng ký kết hôn. Nàng từng sống chung với một chàng trai nông thôn như vợ chồng, người của mối tình đầu. Nàng và hắn có những kỷ niệm của thời mới lớn. Khi ấy hắn thổi tù và gọi công đi cấy lúc chạng vạng sáng. Hắn nhổ mạ, gánh mạ, quăng mạ, tay cấy nhanh nhẹn chặn lối cấy của nàng, giam nàng giữa đồng ruộng. Nàng thóat khỏi đồng ruộng….

Nàng ra tỉnh vài năm về gặp lại, chàng nhà quê hiền như cục bột này trở tánh, dữ dằn, táo tợn. Một buổi chiều nọ hắn ôm vật nàng xuống, ghe tròng trành, chao đảo muốn lật úp. Nàng mềm nhũn, mệt lử, nhưng vẫn chưa đủ cho cái sức trâu bò của hắn. Hắn ôm xốc lấy nàng bê đặt bên bờ kênh vắng, rồi dữ dội như kẻ hiếp người. Hắn hành hạ nàng như thể để trả thù những cô gái ra tỉnh, bỏ quê lấy chồng giàu. Hắn là thằng lực điền phải gió. Thằng phải gió đè nàng ra còn lóng nga lóng ngóng đút đầu thằng cha hắn vào trầy trật đến vài lần. Mặc cho nàng kêu la, van lơn hắn chẳng tha. Nhưng không có chuyện hiếp dâm, tức là một tội ác, nàng tha bổng hắn. Hai hàng dừa nước, cây tràm, cây đước ngạc nhiên ngó nhìn hắn. Hắn là một con đực. Và con đực ấy rượn cái. Hắn đã đánh thức nàng, một con cái ngủ say. Khi thức dậy, con cái ấy đáp ứng lại hành động tấn công của con đực một cách nồng nhiệt, thành cuộc ân ái giữa hai con thú khát tình. Nàng thấy mình cũng chẳng mất đi cái gì, vì cái cần giữ cũng đã mất ngay từ những ngày đầu mới lên tỉnh. Nàng chỉ đau đớn, ngạc nhiên và chấp nhận.

Rồi hai người sống chung nhau, bất chấp láng giềng, họ hàng, cha mẹ mắng hư thân mất nết. Hắn sáng say chiều sỉn và nếu chọc giận thì hắn cũng dám động tay động chân với nàng. Hắn tra hỏi nàng về những năm tháng sống ở tỉnh. Hắn nói gần nói xa, hăm rằng: đàn bà léng phéng, thay lòng đổi dạ ở cái làng này, nay không còn đem cạo đầu bôi vôi trát trấu như xưa, mà mấy ông chồng chỉ bôi vôi trét kín chỗ đó. Nàng chết khiếp vì cái gã lực điền này và nàng nghĩ lung lắm, chắc là không thể tự kết cái án chung thân sống suốt đời với gã. Không phải nàng mê cuộc sống xa hoa nơi thành thị hay chê cuộc sống nông thôn. Nhưng nàng không còn quen lối sống cũ. Lối sống với cảnh đàn ông sáng say chiều xỉn, những cuộc nhậu nhẹt ì xèo thâu đêm suốt sáng. Bởi thế con gái nông thôn vùng này bỏ xứ đi lấy chồng Đài Loan, Hàn Quốc theo mai mối, rõ ràng là vì kinh tế. Nhưng cũng do là mấy anh trai làng nhậu nhẹt, quýnh vợ dữ quá nên nàng nào ớn. Nhiều nàng ra thành lấy hẳn tây vì thật tình mà nói, mấy anh tây cư xử tốt với phụ nữ hơn, thóang hơn và hình như mạnh hơn đàn ông Việt.

Mới đây nàng còn nghe chuyện ở trạm xá xã nhà. Người ta khuyên một phụ nữ trẻ hai con sinh đẻ có kế họach. Anh chồng nghe được chẳng nói chẳng rằng, về nhà lầm lì cắt căm xe đạp, bẻ cong uốn thành cái móc. Vợ hỏi, chồng trả lời rằng: không có kế họach gì hết, chồng sẽ kéo ra nếu vợ đã lỡ đặt. Nàng chỉ nghe thôi cũng đủ khiếp vía. Có thể nàng cónợhắn từ tiền kiếp, nhưng nợkhông nhiều, nên trả xong nàng đi.“Một duyên, hai nợ, ba tình...”. Một đêm nọ, nàng bỏ hắn trốn chạy không một lời từ biệt.

Cô gái dẫn khách quanh co con đường đảo rợp bóng bàng.Cô gái đưa anh khách đến đền An Sơn miếu thờ bà Phi Yến.Truyền thuyết kể rằng bà là thứ phi của Nguyễn Ánh can ngăn chồng rước ngọai bang nên bị bỏ vào hang núi trên đảo hoang. Bà bị một người đàn ông mò đến định giở trò sàm sỡ. Bà chặt bỏ cánh tay bị nắm để tỏ lòng trinh tiết, nhưng cho thế vẫn chưa đủ nên bà thắt cổ chết. Truyền thuyết chắc do người ta vẽ vời, di tích ngụy tạo. Vì nguyễn Ánh chưa từng lần nào và trên đường bôn tẩu trốn Tây Sơn cũng không đủ sức chạy ra đến Côn Lôn. Chửi Nguyễn Ánh, bà thứ phi chiếm miếu, đuổi nữ thần biển, thần sông, Bà Chúa Ngọc, Thủy Long Thánh Phi của dân ngư đen chạy re ra biển. Chị Sáu hiển linh ngấp nghé đòi vào đền cùng làm hai nữ thành hòang của đảo. Lớp thần sau phủ che lớp thần trước. Chỉ một cái đền thờ lắm thần tiên, quỷ ma giành giật. Cô gái mê muội này sợ bà ghét bỏ vật chết nên đứng ngòai tránh mặt để anh khách tự vào đền cúng bái. Nhưng thánh thần nào chịu bỏ qua, đêm về mệt nàng nằm mê ngũ, hai bà theo đến trói cứng, không cho thân nhúc nhích. Hai bà ma nữ trung trinh, bất khuất thi nhau mắng nhiếc, trừng phạt cô gái. Chị Sáu đè ép lên bà Phi Yến, bà Phi Yến đè ép lên cô gái. Cô gái thấy khó thở, kêu ú ớ, bất lực, nhắm mắt phó mặc. Nhưng rồi sức lấy lại được, nàng vùng lên lật ngược lại thần… !

Nàng thật sự là một người đàn bà hư hỏng. Nhưng trên đời này cũng có những người đàn ông xấu xa, kinh khủng.Nàng cũng tình cờ gặp lại hắn. Người đàn ông mái tóc muối tiêu, cổ có nọng với khuôn mặt mo béo múp, chảy sệ. Cùng cái bụng phệ to tướng, sồ sề, bước chân nặng nề. Hắn giàu có, có đến hai cái biệt thự cao cấp: một để ở, một cho ngọai kiều thuê ở cái đảo chưa đến năm ngàn dân này. Hắn đã hạ cánh an tòan xuống đảo sau nhiều năm làm mưa làm gió ở vị trí của một ông quan đầu tỉnh. Hắn là ông hòang của đảo. Nhà đủ kẻ hầu người hạ. Muốn có món ăn ngon thì quán ăn mang đến phục vụ. Muốn có gái trẻ đẹp thì gái đến. Hắn có những hủ rượu thuốc cường dương chuyên dùng cho chuyện đó. Như hủ rượu ngâm trứng rắn biển hay hủ rượu ngâm đầy cá ngựa tươi hai mươi lít. Món mồi nhậu mà hắn thích nhất lại là nhau phụ nữ sanh do bà bác sĩ phụ sản thỉnh thỏang đem đến, máu tươi còn nhỏ giọt, người yếu tim trông thấy đã muốn té xỉu. Hắn chà rửa, xẻo nhỏ, chiên xào phi hành tỏi, đem lên thưởng thức cùng với rượu thuốc, rồi tự khen bổ béo, cường tráng….

Nàng đã bán cho người đàn ông này cái quí giá nhất của người con gái, một gái quê nhỏ mới lên tỉnh. Người đàn ông có thân hình nặng hơn tạ thịt không dám đè vì sợ nàng chết bởi sức nặng. Hắn lột quần, đặt nàng nằm về một phía, banh rộng hết cỡ, rồi nắm lấy hai chân kéo hì hục, thụt ra thụt vào. Khiếp hãi, thịt da xé nát, đau rát, rách toang, đầm đìa máu, rên rĩ… Và oái oăm thay, dường như tất cả thương tổn mà nàng chịu đựng đều nhất loạt bị mọi người xem như không có gì, bởi lẻ vì nàng là người bán, hắn là người mua.Thêm nữa, tuy là có đau đớn nhưng xác thịt của nàng lúc ấy không kềm chế được những xúc động trước sự đụng chạm dù là thô bạo của người khác phái. Dường như, dưới mắt người đời, những sự xúc động ấy còn đáng chê cười hơn cả việc làm tồi bại của gã đàn ông dâm đãng. Người ta đã làm cho việc mua trinh không còn là điều đáng lên án mà còn, hơn nữa, biến nó thành một ân huệ: nó thoả mãn được những rạo rực trong cơ thể người con gái mới lớn, nó mang lại cho nàng cái cảm giác khoái lạc bất ngờ, nghĩa là, nói cách khác, nó đáp ứng những điều nàng âm thầm chờ đợi hoặc mong ước. Nàng chịu đựng và thụ hưởng….

Cái gã mập ấy vẫn là bóng ma lớn nhất ám ảnh đời nàng !

Cô gái dẫn anh khách đến những bãi tắm đẹp không bóng người, như Đầm Trầu, bãi Vông, bãi Nhát, bãi An Hải... Biển Côn Đảo có màu xanh dương đậm ở ngoài khơi, nhạt hơn về phía gần bờ, những con sóng đập bờ đá tung bọt trắng. Bãi biển chạy dài những đồi cát phủ rau muống biển nở hoa tím biếc.Bãi Đầm Trầu tuyệt mỹ với triền đá chồm ra biển, nổi lên hai tảng đá lớn chụm đầu vào nhau như cặp tình nhân âu yếm. Cô gái và anh khách chìm đắm trong cảnh thiên nhiên hoang sơ, nơi thanh thản của trần gian.

Nàng tuột bỏ hết mớ quần áo trên người, giữa trời đất, khỏa thân,nguyên sơ, hòa quyện với thiên nhiên, gạt bỏ mọi tạp chất bám víu, gạt bỏ những đạo đức giả dối. Nàng uốn lượn, tinh tế, hồng hào, chờ đợi. Nàng gợi dục và hướng thiện. Nàng phô diễn vẻ đẹp của tạo hóa với khát vọng tình yêu. Người phụ nữ khỏa thân giữa trời biển. Sự trần truồng thanh khiết cùng thiên nhiên. Thiên nhiên làm nền cho sự thanh khiết. “Sự trần truồng là một tác phẩm tuyệt mỹ của tạo hóa. Chỉ những ý thức tà dâm về sự trần truồng ấy mới là bản chất của kẻ gian manh”. Ai cũng từng có một thời son trẻ, ai cũng từng sống những khoảnh khắc thanh xuân. Nàng muốn phô diễn cáikhoảnh khắc thanh xuân căng đầy của mình. Nàng không muốn lãng quên thân xác. Đó là vẻ đẹp của cuộc sống. Nàng ý thức được cái đẹp của mình và muốn tìm lại chính mình.Tất cả bổng trở lại rạo rực, chín mọng, hứng khởi, hoan lạc.

Anh khách no mắt, chết mệt, mê trết nàng. Anh lấy máy ảnh liên tục bấm máy. Anh chụp nàng ở mọi góc độ có thể. Nàng mềm mại như đường cong của doi cát biển. Làn da nàng đẹp hơn mọi thứ vải vóc mà con người mặc. Anh say đắm trước vẻ đẹp bình thường, dung dị của người thiếu nữ. Cái đẹp bình thường thật thà hơn, lành hơn. Dường như che lấp được cả vết tì ố. Anh chợt đặt ra một câu hỏi muộn màng: liệu xấu đẹp bên ngòai và cả bên trong nữa có quan trọng gì cho một đời sống vốn quá ngắn ngủi, trong khi điều mong muốn giản dị cần đến lại chính là nỗi niềm khao khát yêu thương và được thương yêu ?

Bất cần tất cả, nàng chạy ào xuống biển, anh khách cũng chạy theo, ôm xoắn lấy, quẫy đập sóng, tẩy rửa hai thân xác trần trụi….

Tháng 02/2009

Lời bình

lonely50
xóa trả lời
lonely50 wrote on Mar 14, '10
hay !......
"liệu xấu đẹp bên ngòai và cả bên trong nữa có quan trọng gì cho một đời sống vốn quá ngắn ngủi ?"
nguyendongadonga
edit xóa trả lời
nguyendongadonga wrote on Mar 21, '10
hihi... Chúc vui.
trongsang
xóa trả lời
trongsang wrote on Dec 12, '10
HAHA HAY QUA CAM ON ANH DA