Tuesday, January 27, 2009

Cuộc đời được bao nhiêu lần toan tính


( Entry này được cảm tác từ bài thơ nói về lòng tin trong tình yêu ở blog của Chị Hấp. Tôi đã comment: “ …tôn giáo nào thì cũng có chút mê muội, lý tưởng cao đẹp nào cũng có chút dối trá, tình yêu nào cũng có chút phản bội”. Và May N, một người bạn, hỏi tôi: “ Trong tình yêu không có sự tuyệt đối sao?” Tôi trả lời: “ Làm gì có !.... ” _ Đông A. )
Lâu lắm hắn mới trở lại đây, hơn hai mươi năm. Khi ấy, tuổi hắn chưa đủ hai mươi mà giờ số tuổi ấy đã quá đôi. Cuộc đời chập chờn theo những giấc mơ, đứt quãng. Khi càng nhiều tuổi nhất là lúc say, người ta càng nhớ lại nhiều điều đi qua cuộc đời mình. Chai rượu ngọai hắn mua đem theo uống vơi chỉ còn nửa. Tựa lưng lên tấm đệm dựa ghế bố. Gió biển chiều hây hây thổi mát. Mặt trời nhập nhòe trong mắt hắn một thành hai. Cơn buồn ngũ kéo mọi vật sụp xuống. Nhưng hắn cố chống lại, nhổm người dậy, mở lớn cặp mắt ra nhìn cho rõ vùng đất mặn này, nơi mà hắn đã từng sống, sống hết mình cho tình yêu của thời mới lớn. Không gian xế chiều tuyệt đẹp ! Đồi cát vàng trùng điệp xếp lớp chạy dài theo đường cong bờ biển. Mảng đậm màu sặm vàng chạy thoai thỏai một bên theo dốc sườn, phía bên kia nắng xiên mây chói chan, sáng rực, vàng hực đỉnh ngọn đồi chỗ mặt trời soi rọi. Phía sau bên kia ngọn đồi cát, đi ngược lại thời gian là khu vực của đầm nước sôi, nơi của những vũng nước đọng nhỏ chứa lá cây rừng khô mục lâu ngày, được tự nhiên đun nóng thải lên cái mùi hăng hăng khó ngửi. Hơi nóng từ vài vũng bốc lên bay lãng đãng thành lớp khói mù mờ ảo. Cái nơi thuần hoang dã này được một công ty dựng lên thành khu suối nước nóng để khách nhàn du đến ngâm chân, luộc trứng. Xa xa bên phải là một làng chài nhỏ, ghe đậu san sát, lấm chấm giống như những hạt mè trên tấm bánh da lợn đục màu vàng chanh. Gần mé biển vài lão ngư còng lưng hình chữ C, lui dần vào bờ, kéo lưới theo hình vòng cung hất lên bờ những con cá đối vãy bạc trắng, béo ngậy, nhảy đành đạch. Thiên nhiên vẫn thế nhưng có sự biến chuyễn, đổi thay. Mọi vật luôn vận động, phát triển đúng theo qui luật của nó. Phía trước mặt hắn là biển xanh pha vàng, sóng bạc lăn tăn vỗ bờ réo gọi. Cô gái đi theo hắn từ thành phố đuổi bắt, đùa bởn với sóng chiều. Chếch về bên trái của cô gái, xa xa là những tảng đá nổi tròn trịa, cao thấp được sóng bào mòn, nhấp nhô nửa chìm nửa nổi dưới lớp sóng bạc. Hình bóng một cô gái khác hiện lại, cô gái mà hắn thích khi xưa đã kể câu chuyện về chòm đá ấy.
Cô gái kể rằng: nghe nói cách mấy chục năm về trước, thời còn chiến tranh, có cặp vợ chồng đến đây lập nghiệp. Anh chồng thương yêu vợ, nhưng khổ nổi, có cái tật xấu không chừa, hễ có có dịp thì tán tỉnh, dụ dỗ và đi đến lang chạ với những người đàn bà khác. Anh chồng cao ráo, khỏe mạnh, đẹp trai, lại khéo ăn nói nên thu hút không ít phụ nữ ở làng chài, những cô gái làn da ngăm đen, rám nắng, mặn mà có chồng đi biển, bị biển nuốt mất ! Anh chồng cho rằng chuyện ấy bình thường như người ăn cơm lâu thèm phở ! Cô vợ nhiều lần cảnh cáo, răn đe nhưng chẳng thay đổi được anh chồng. Khổ đau, uất ức, dồn nén nhiều ngày, máu ghen bật tung. Hôm ấy anh chồng chếnh chóang hơi men sau khi đi ăn vụng về, nằm võng đong đưa, hiu hiu gió mát, thiu thiu giấc nồng, giật mình thức dậy thì thấy tòan thân bị trói chặt lại như đòn bánh tét. Người vợ không nói không rằng dùng lưỡi lam thẻo ngay trọn gói bộ đồ quí của anh chồng, ngọt như thiến lợn. Máu phọt vung vãi, anh chồng hú tru…. Người đàn bà điên tay xách cái của quý ấy, thất thần đi về phía biển, đi không về… Thời gian sau, ở phía biển mà người đàn bà mất hút, nổi lên ba hòn đá: hai tròn, một dài. Người ta nói đó là bộ đồ quí của anh chồng hóa thành ! Nhưng cũng có người nói rằng: đá nổi ấy là chính cái linga của vua Chàm tặng nàng Huyền Trân để chặn đường nam tiến của quân từ phía Bắc.

Rượu thắm làm hắn nửa tỉnh nửa say làm hắn nhớ lại không đầu không đuôi về một phần đời đã qua của hắn. Hắn gặp cô gái ấy trong những năm đầu sau giải phóng. Nhà hắn chuyễn đến vùng kinh tế mới, sau nhiều lần được vận động lẫn ép buộc, vì gia đình hắn thuộc diện dân nghèo thành thị, cha hắn lại là ngụy quân ! Những người vận động đã vẽ lên viễn cảnh của một vùng đất nông nghiệp trù phú. Nhưng khi đến nơi thì hỡi ôi! Giữa rừng thiêng nước độc, những chòi tranh không vách, đất cát cằn cỗi, nghe kẻng gõ đi làm tập thể. Người ta ngăn sông cấm chợ. Kết quả là đói ! Nhưng đói thì người ta cũng nghĩ cách để mà sống, mà tồn tại. Tập đòan sản xuất rã đám, hắn luồn rừng đi tìm những khu đất vô chủ để trồng trọt. Công việc hắn cũng đơn giản, đòi hỏi phải có sức. Hắn cứ chặt phát ngã tất cả những cây cỏ còn lại của một khỏang rừng chồi đã khai thác gỗ lớn nào, rồi bỏ mặc đó. Đến gần mùa mưa hắn trở lại, kéo gom cành cỏ khô chất thành từng đống lớn, rồi đốt cho cháy rụi tất cả, gió tro bụi bay mù mịt. Tro bụi thành phân bón. Mưa xuống vài đám thì hắn bắt đầu gieo trồng và dựng chòi canh giữ. Hắn gặp cô gái ấy trong lúc đang dùng một cây gậy nhỏ thọt lỗ xuống đất, gieo vào đó vài hạt giống. Cô gái tay chống nạnh nhìn hắn hỏi :
- Ê trồng kiểu gì mà lạ vậy? Ở đâu tới ? Phải mấy tháng trước đốt lửa rừng cháy lan không ?
Thấy cô gái tuy còn trẻ xinh đẹp, nhưng mặt hơi cô hồn, vẻ đàn chị nên hắn chối phăng ngay:
- Dạ em đâu có đốt. Mấy ông người thượng chỉ em trồng kiểu này. Em là dân kinh tế mới.
- Biết ngay mà, học theo cái kiểu đốt rừng trồng rẫy, cũng may mà người ta đã kịp dập tắt lửa, mấy năm trước cũng cái kiểu đốt đó, gặp gió to đã thiêu rụi hết hơn chục nóc nhà ở xóm trên! Nhưng này tui nói cho mà biết, ở đâu đến đây kiếm ăn cùng đều là dân nghèo khổ hết, chẳng ai nói gì, nhưng từ chỗ kia ra tới con đường mòn nhỏ là đất có chủ lâu đời, đừng đụng vào, đất của tui cũng ở chỗ đó! Còn đất từ chỗ này trở vô rừng, vô chủ, Nhà nứơc quản lý ai muốn làm gì thì làm !
Thế rồi từ đó hai người láng giềng làm rẫy thường qua lại đất của nhau, hôm nào đi làm không gặp cô gái, hắn cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó! Hắn rất thích cô gái, làn da đen đen, cái má hây hây đỏ dưới nắng ! Cô gái nhiều tuổi hơn hắn, chồng đi lính Quốc gia mằm trú trong lô cốt ngầm bị đặc công cách mạng bò vào ném trái, chết để lại vợ và đứa con đầu lòng chưa đầy tháng ! Cũng như anh xã đội trưởng bị bêu đầu cắm cọc đầu xóm vì dám dẫn con tàu không số mang vũ khí vào bờ ! Cuộc chiến tàn khốc quá ! Con người dã man với nhau ! Mỗi con người buộc phải theo bên này hoặc bên kia tùy ở nơi mình sống, không có quyền lựa chọn ! Anh cải tạo trốn trại bị bắn chôn ở bìa rừng. Kẻ phản động miệng bị nhét trái chanh dẫn ra pháp trường. Người mua bãi bán bãi vượt biển, xác trôi dạt vào, cuốn chiếu để thẳng hàng đầy bờ…
-
Một hôm nọ, khi đang vun cao đất để trồng một luống khoai hắn cảm thấy đau đầu :
- Em thấy khó chịu quá !
- Chắc làm mệt, để đầu trần, bị cảm nắng chứ gì ! Thôi về chòi để chị cạo gió cho !
Hắn ngoan ngõan nằm úp mặt xuống. Đồng xu của cô gái cạo đến đâu hắn thấy nóng ran đến đó. Bàn tay mềm mại của cô gái chà xát đến đâu hắn thấy mát dịu đến đó. Một cảm giác rờn rờn chạy dài theo sóng lưng . hắn không còn chịu nổi nữa, một phản ứng tự nhiên của giới tính, hắn quay lại nắm tay cô cô giái kéo mạnh. Theo đà nàng ngã nằm úp lên người hắn. Hắn mất bình tĩnh hôn tới tấp vào mắt, mũi, má của người phụ nữ.
- Làm gì kỳ vậy ! Người phụ nữ vùng vằng, đùng đẩy chiếu lệ.
Hắn tuột trần hết quần áo, cả hắn và của người phụ nữ. Lần đầu tiên hắn mới thấy được cái đường cong mỹ miều mà tạo hóa đã ban tặng cho người phụ nữ. Cái đẹp đầy đặn, tròn trỉnh, vành vạch của một người đàn bà có con. Giờ hắn mới biết được cái câu của dân gian : ”gái một con trông mòn con mắt”. Hắn run run áp cái thân người nóng hâm hấp của hắn vào người phụ nữ, lóng ngóng không biết phải làm gì. Người nữ như chợt hiểu, rồi bàn tay mềm mại chà xoa, nâng đỡ, khuyến khích, đưa hắn lâng lâng bay bổng lên chín từng mây. Hắn thấy đau rát thấu trời , nhưng cái cảm giác khóai lạc tột đỉnh át hẳn. Người đàn bà ăn người đàn ông. Lần đầu tiên hắn mới biết được đàn bà.
Rồi sau đó hắn và nàng thường đi lại với nhau, yêu nhau tha thiết và làm cái chuyện đó không hề ngơi nghỉ. Lúc ở trảng cỏ tranh, lúc sau bụi tre gai, lúc dưới bóng cổ thụ, lúc bên bờ cát vàng, lúc dưới làn biển xanh, chẳng kể đất trời, không còn thời gian, bất chấp thiên hạ, những dị biệt, chỉ có hai con người nơi hoang dã.
Hắn và cô gái thương nhau lắm tưởng chừng không thể tách nhau ra được, Nhưng rồi hắn và cô gái đã chia tay. Có thể vì họ hàng bên chồng của cô gái, có thể vì cha mẹ, giòng họ của hắn, có thể vì tuổi tác hoặc một lý do vu vơ nào đó. Hắn trở lại thành phố….. Đời sống có biến chuyễn, tình yêu cũng có đổi thay ! Qui luật bất biến muôn đời !


Hắn là một Việt kiều. Nhìn cái vẻ bề ngòai; cái quần jean vá víu, bạc phết, áo thun lượm thượm với râu tóc bụi bậm, khó ai mà hình dung hắn là người khá giả, giàu có, chủ của một cơ sở sửa xe hơi lớn, đầy đủ những trang thiết bị hiện đại ở Mỹ. Hắn còn nhớ khi bước chân rời khỏi phi trường quốc tế với cô gái mà hắn kết hôn giả với giá ba chục ngàn đô, chung quanh hắn tòan là người khác màu da, hắn thấy lạ lẫm, bị cô lập, dường như hắn bị rơi thỏm vào một thế giới khác, khác với xứ nhà quen thuộc. Hắn choáng ngộp bởi những con đường nhiều làn, xe hơi chạy nhanh vùn vụt trên freeway, những cây cầu sáng chóa nhiều tầng bắc qua sông, những building rực rỡ, sang trọng, bề thế, cao chót vót…. Nhưng hắn nhanh chóng hiểu rằng đây không phải là thiên đường như nhiều người ước mơ ! Hắn bắt đầu lao vào những công việc lao động cơ cực dù không hẳn là cần phải làm thế, nhưng hắn muốn bắt đầu từ con số không: bưng phở ở quán ăn, clean restroom, quăng báo buổi sáng, cắt cỏ theo mùa v.v Hắn làm hai, ba jobs, ăn ngũ xề xòa, học ESL, lấy lớp ở college, hắn cần cù tích lũy, thế đó chỉ năm, sáu năm sau hắn đã tạm ổn định, từ chỗ ở apartment, xe hơi cà tàng đã mua được nhà, chạy xe hơi đời mới…. dù là vẫn còn phải trả góp hằng tháng, nhưng đâu có sao, ở Mỹ không thiếu nợ thì sao làm nên chuyện ! Hắn bắt đầu áp dụng những bài học từ quê nhà. Hắn tính tóan lãi suất của ngân hàng, mua thêm nhà, cũng trả góp, bán nhà, hóan chuyễn không ngừng, gặp thời nhà lên giá, hắn trúng thêm cổ phiếu, tài sản đã có được chút ít. Hắn mượn thêm vốn, chuyễn thêm tiền từ Việt Nam sang, rồi mở một cái shop sửa xe nhỏ cho người Việt, đúng với cái nghề mà hắn đã tranh thủ học ở trường. Nghề dạy nghề và vẫn cái kiểu tính tỉ lệ phần trăm, phần trăm để lại cho khách hàng khi moi túi được các hãng bảo hiểm, phần trăm để cho bác sĩ, luật sư giới thiệu, v.v . Hắn ủng hộ cho hội từ thiện, cho tổ chức đấu tranh dân chủ Việt Nam, hắn trích một tỉ lệ nhất định từ lợi nhuận của hắn, dù hắn chẳng mấy tin rằng: tiền của mình đi đúng nơi, đến đúng chỗ hoặc là có ích cho xã hội, cho con người. Nhưng việc ủng hộ có lợi cho kinh doanh của hắn, tiền đẻ tiền, nhiều đối tượng người Việt khác nhau đến auto repair shop của hắn . Hắn đã chính xác bởi những những tỉ lệ phần trăm và thóang đó, chưa đầy hai mươi năm, hắn đã có được một cơ ngơi lớn nhiều triệu đô la mà người Mỹ bản xứ nhìn cũng phải chặc lưỡi, lắc đầu ghen tị.
Cơn say chếch chóang làm hắn thấy không gian lãng đãng, ngồn ngộng những màu sắc, phảng phất những sắc cờ mà hắn đã thấy đâu đó, trong ti vi, phim ảnh, báo chí,…. Màu vàng rủ trên xác tàu chìm HQ. Khung hình chữ nhật vàng trên trụ cột cổng mỗi nhà. Sắc đỏ máu trên cổ thành, trên những hố chôn tập thể. Rừng sắc đỏ lạng lách trên đường phố ăn mừng bóng đá. Mảng đỏ với nàng Tim Thụy Sĩ làm từ thiện. Miếng vải vàng vất lẩn lộn, ngổn ngang với ba lô, áo trận và rác. Sắc vàng dưới chậu nail rửa chân. Cờ của ông lính già ngồi nhớ trận Plây me. Cờ chen trên trụ cờ Liên Hiêp Quốc. Màu đỏ chông chênh làm xiếc giữa Nga và Tàu, giữa Tàu và Mỹ. Sắc đỏ sắc vàng va đập phành phạch. Màu đỏ của máu. Máu của người da vàng. Hắn say say, chập chờn với những mảng sắc màu mờ ảo, nhức nhói . Lý tưởng cao đẹp nào cũng có chút dối trá ! Rùng mình, chán ngán, hắn thấy đám game thủ tương lai delete, tống tiễn mọi thứ bằng mớ giấy tiền vàng bạc !

Hắn nhìn ra chỗ cô gái hiện tại, cô gái đang đắp cát biển dưới nắng chiều. Hắn quen biết nàng đã ba năm trên mạng. Suốt thời gian qua, họ thường trò chuyện, trao đổi với nhau. Một thứ tình cảm gì đó nảy nở mà hắn không tài nào định rõ, chỉ tên ra được ! Chính lần về thăm quê này, hắn và nàng mới thật sự gặp và biết mặt nhau. Cô gái sống ở thành phố, là một viên chức nhà nước với đồng lương khiêm tốn. Cô gái xinh xắn, hiền hòa, đôn hậu mà nhạy bén, tinh tế, hiểu biết của một người có học ở thành phố. Nàng là một phụ nữ mới Việt Nam. Còn hắn thì nửa Việt , nửa Mỹ, là lai căng, mất gốc theo kiểu người ghét bỏ chửi. Hắn không nổ bung về một xứ thiên đường như những người khác khi về thăm quê, nhưng hắn không nói thật. Cô gái hỏi hắn làm nghề gì ? Hắn bảo làm ở một hãng xưởng, nhưng nay do bị khủng hỏang kinh tế, hãng phá sản, hắn thất nghiệp, hưởng tiền trợ cấp xã hội sáu tháng, được gia hạn thêm ba tháng, nhưng giờ bị cắt vì đi ra khỏi nước Mỹ.
Cơn say làm hắn không còn nhớ được thứ tự trước sau về một phần đời đã qua, những khúc quanh của cuộc đời. Thực ra hắn không phải mới giàu có ở nứơc Mỹ. Khi hắn rời cô gái nông thôn, trở về thành phố. Lúc đầu hắn gặp khó vì đã bị cắt mất cái hộ khẩu, hắn bắt đầu từ con số không, hắn phải bươn chải bằng cái nghề bơm, vá xe đạp, để cục gạch bán xăng lẻ ở lề đường, rồi thì có một cái quầy nhỏ bán thuốc lá, làm đại lý phân phối vé số và ghi đề. Từ từ phát triển, hắn thành chủ đề. Ngày nào cũng có tỉnh, thành xổ số nên hắn phất nhanh lắm, chẳng mấy chốc hắn có vài chục phơ đề và người ta đưa tiền về cho hắn mỗi buổi chiều. Hắn tránh ăn thua đỏ đen, chỉ ăn tỉ lệ. Con số nào người mua nhiều, quá con số ước định thì hắn nhanh chóng sang chuyễn bớt cho những tay chủ khác, cứ thế tiền hắn cứ vô đều đều mỗi ngày. Cứ mỗi buổi chiều tiền nhiều khu đổ về, chất đống cả một góc nhà, phải có đến ba bốn người phụ đếm, sắp xếp tiền thì mới kịp giao trả cho người trúng và số còn lại thì đổ vào kho nhà hắn. Hắn thường nói với người thân rằng số tiền đưa vào két sắt nhà, hắn chỉ giữ lại một phần tư, nghĩa là bảy mươi lăm phần trăm đem cúng khắp nơi, cho người có chức có quyền từ dưới lên trên. Hắn chấp nhận cái tỉ lệ chia chác này để tồn tại. Chỉ kể đám bên dưới: Buổi tiệc liên hoan nào của UB Phường hay đồn CA, gần như đều được hắn bao trọn. Có đám cưới, đám tang, về phép Bắc,…hoặc lấy một cái cớ nào đó, họ đến xin tiền đều được đáp ứng. Thế là chiến dịch truy quét, bắt bớ số đề nào hắn cũng biết trước, đôi khi hắn cứ để những tay đàn em ghi đề cho hắn bị bắt, rồi thì cũng ra. Từ đồng tiền, quan hệ của hắn rộng rãi và nâng lên. Thêm cơn sốt đất, hắn chuyễn sang nghề mua bán đất, rồi đến thầu xây dựng và cũng với cái kiểu để phần trăm ấy. Phần trăm để công khai cho bên xây dựng, cho kiểm tra công trình, phần trăm ngầm riêng cho thủ trưởng,v.v và tiền lại cứ chạy đều đều vô két sắt nhà hắn. Mặc kệ cho nhà cửa, công trình thi nhau xuống cấp, sập đỗ…..Nhưng rồi hắn sợ, sợ những việc hắn đã làm, sợ bất ngờ sụp đỗ, không có gì là bền vững, chắc chắn mãi, hắn có thể trắng tay, hắn chọn cách ra đi, như người có chức quyền chọn một cách nào đó để hạ cánh cho an tòan…..
Nội cái của chìm tài sản, đất đai ở VN mà hắn chuyễn tên cho hai thằng em tin cậy giữ lại, trước khi sang Mỹ cũng đủ cho hắn và cô gái sống sung túc, không phải làm gì suốt cả đời. Thế mà hắn lại than với cô gái là nghèo khổ, đói rách. Hắn gian dối !
Hắn miên man, say say khi nghĩ đến cái kiểu tính tóan phần trăm .Từ cuộc sống bon chen, xô bồ khiến hắn nghiệm ra rằng muốn thành công chịu khó chưa đủ, phải tinh ranh, ma mãnh và liều lĩnh. Nhưng với tình yêu thì phải như thế nào? Hắn thật sự yêu cô gái đang đi với hắn trong những ngày gần đây, cô gái mà hắn thân quen được trong ba năm !


Cô gái từ biển trở vào với hắn.
- Em ngắm xem mấy hòn đá nổi ở cuối đằng xa có hình thù giống gì vậy ?
- Giống gì đây!? À, giống một ông già dắt hai đứa nhỏ. Cô gái khúc khích cười.
- Nước biển lên rồi, em phải ra giữ lâu đài cát của em. Nàng nói và chạy ù ra về phía biển.
Hắn gọi vói theo: “ Sóng không lên tới nhà của em đâu ! “
Chập chờn, mơ mơ màng màng hắn thấy người đàn bà điên hiện đến, một tay cầm lủng lẳng cái của quý, tay kia khều khều vai hắn hỏi nhỏ: “ Anh dành được mấy phần trăm cho tình yêu ! ”

Cô gái bán nửa thân xác


Những ngón tay điêu luyện, tinh quái của người khách lướt nhè nhẹ lần vào, lần vào dưới lớp áo pull nữ mõng manh, xoa xoa lớp da bụng mịn màng, lấn dần lên, rồi bật tung nắp áo ngực che đậy bộ ngực tròn trịa, nõn nà, bàn tay nhám nhúa đó lướt qua lướt lại nhiều lần trên đôi bồng đảo màu trắng dịu, mềm mại, mát rượi, bàn tay tiếp tục xoa tròn, bò trườn, đung đẩy, đè nén khiến núi đôi căng cứng hết mức, rồi khuôn mặt của người khách như điên dại hẳn áp hẳn vào hai hạt đỉnh hồng, cả mắt, mũi, miệng, phả nóng hơi bia nóng làm ướt át hết vùng ngực của cô gái! Các giác quan của người khách dường như được huy động! Như người ông đói vợ ! Như con đực động cỡn, khát tình ! Cô ả chịu đựng, vẻ buông xuôi, ngã tựa hẳn vào lòng của người khách, như phó mặc cho số phận đen đủi, nhưng mắt lại lim dim với hơi thở gấp, nặng, trộn lẫn cùng chuỗi âm thanh phát ra nghe ư ử, nhỏ nhỏ, ngắt quãng, cô gái chìm đắm trong giây phút thụ hưởng với cái cảm giác lâng lâng, thích thích, sương sướng l Bàn tay của người khách khéo léo, nâng niu, vuốt ve, mân mê, mơn trớn chuyễn hướng lần xuống, lần xuống, rồi sâu hơn nữa, lướt nhẹ qua eo, vùng bụng, rốn. Cô ả vẫn chìm đắm, mênh man, thụ hưởng, bổng bàn bay đột ngột vượt nhanh qua giới tuyến, luồn qua lớp quần jean dày, luồn qua lớp lụa mõng. Người khách trườn bừa mơn man, cần mẫn trên vùng chồi non mơn mỡn, rồi trợt chuồi xuống, ngấp nghé, đu đưa bên bờ vực, run run một nhịp điệu: ướt át mà quyến rũ và nhầy nhụa bởi mùi vị đàn bà !
Mùi hương nước hoa đậm đặc của gái làng chơi còn thỏang hương đồng nội. Tiếng rên học nghề vẫn chưa che lấp hết cảm xúc giới tính, khát vọng yêu của tuổi đôi mươi. Họ, không phải chỉ một, mà là cả hai người: nam và nữ, quyện chặt lấy nhau thành một, đi tìm cái cảm giác đê mê, khóai lạc! Bổng cô gái yếu ớt từ chối nhục cảm, cố chặn bàn tay người khách lại :
- Đừng anh ! Dừng lại đi anh! Đừng…! Đừng…! Đừng… thầy, em hết chịu nỗi ! Em muốn chỗ đó dành cho người em yêu !
Người khách như đụng phải lửa, rút tay lại, rồi như nghĩ ngợi một điều gì đó, tự khui bia rót ra ly uống, đốt thuốc rít liên tục, bia nốc ừng ực một mình, không buồn cụng ly lách cách với những cặp khác trong phòng như lúc mới vào. Tiếng nhạc vẫn xập xình, , hình ảnh karaoke trên màn hình nhảy múa, rối tung, nghiêng ngã bởi vài ngọn đèn mờ ảo, lúc tối lúc sáng! Mọi đạo lý hình như đảo lộn hết trong cuộc sống nghiệt ngã này !
- Em đã nhận ra thầy ngay từ đầu…. Không ngồi với thầy thì cũng ngồi với người khác, để có tiền boa mà sống! Tiếp viên ở đây không có lương, chỉ có tiền boa, được tiền boa qua đổi chác, mua bán sòng phẳng. Đời em sao mà lắm lúc chán ngắt, tẻ nhạt, buồn nôn, nhưng cũng có vài lúc thấy hưng phấn, thích thích. Cái thích sinh lý của tuổi đôi mươi sung mãn, bị đòi hỏi, cần phát triển, đột phát !
- Tôi xuống địa phương này đã gần hai tuần dạy lớp tại chức cho cán bộ, đây là những ngày cuối, người ta dẫn tôi đi chiêu đãi…. Trước em học lớp nào của tôi vậy ?
Cô ả trong tư thế vẫn ôm người khách nói với vẻ chua chát: thầy cần gì phải đính chính hay hỏi này hỏi nọ ! Những người có tiền, có chức có quyền, đức cao trọng vọng trong xã hội trốn vợ, trốn con cũng thường đến đây! Họ có nhu cầu ôm, họ bảo là tìm thư giản sau giờ làm việc, họ coi đây là hiện tượng bình thường trong một xã hội đang phát triển, nhưng người mà nghiêm túc, đạo đức như thầy …. thì em hơi bất ngờ!
- Tôi cũng là con người, cũng có những thèm muốn đời thường, nhục cảm… Nếu không thì sao là con người!
- Em biết. Em có nói gì đâu !
- Cô gái tiếp tục đốp chát:
-Thầy không xào, nắn thì thằng khác cũng xào nắn, cũng vậy thôi ! Em bán, chúng mua. Có điều trước kia lúc học lớp 11 bọn con gái tụi em rất quí mến , ngưỡng mộ thầy Vì thầy, vui tính, hòa nhã, giảng bài thuyết phục…., nhưng sau này ra đời em mới biết những điều trong sách vở thì chỉ ở trong sách vở ! Thầy biết không, thầy đã từng dạy em điều hay lẽ phải, những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Dạy thơ văn, rồi Nàng Kiều trong áng thơ bất hủ của Nguyễn Du, Nàng Kiều ấy ám ảnh em. Mà cũng lạ thiệt, áng thơ Nôm được khen hay số một của VN lại viết về một con điếm! Một con điếm Tàu hóa thân Việt Nam! Đó là điềm xấu cho số phận những cô gái VN như tụi em. Thầy biết không.... !
- Tôi muốn mời em đi ăn đêm.
- Trong giờ làm không đi được đâu thầy! Phải sau 12 giờ đêm vắng hết khách mới được về, lúc đó tiếp viên muốn làm gì thì làm !
- Em không đi với khách bao giờ à ?
- Thầy hỏi gì!? Đi chơi với khách hay là đi khách !
- Đi khách?
- Cũng có lúc, khi cần tiền! Đời em còn gì nữa đâu, nhất là từ khi em bán cái quí nhất của mình cho một ông quan đầu tỉnh với giá 500 đô, em thật sự chỉ cầm được 4 triệu, về đến nhà thì mẹ em đã mất vì không đủ tiền để kịp chuyễn lên bệnh viện thành phố. Nhưng giờ thì không, em giữ nửa phần còn lại của mình cho người em yêu!
- Em đã làm nghề này được gần một năm ở cái thành phố nhỏ miền biển này. Em đã bỏ quê, bỏ dòng sông êm đềm, bỏ kênh rạch hiền hòa ra đi. Con gái quê em bỏ quê lên tỉnh nhiều lắm, rồi mỗi đứa một cuộc đời. Ba má em làm ruộng lam lũ suốt đời, ra đồng từ lúc trời còn mịt tối, hết ngày, về nhà cũng trời mịt tối. Nhưng rồi cũng vẫn nghèo đói, bệnh đau! Gia đinh vẫn cố cho em đi học, nhưng tiền đóng mỗi năm một cao hơn , rồi cái ăn, cái mặc, những nhu cầu mới ở tuổi mới lớn. Cuộc sống ở nông thôn sao mù mịt, đen đủi quá ! Bọn em muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn. Một số bạn ở cùng xóm em đã tìm đến các công ty môi giới ở Sài Gòn, rồi có chồng Hàn Quốc, Đài Loan! Có đứa cũng giúp được cha được mẹ làm lại cái nhà, hạnh phúc, nhưng đứa khác thì không, khổ đau ! Em thì đến cái thành phố nhỏ này . Lúc đầu thì bưng bê ở quán cà phê, nhưng lương ít lắm, không đủ trả tiền thuê nhà và những chi tiêu khác. Rồi “ ôm “ trở thành phong trào. Quán cà phê em làm cũng thành quán cà phê ôm, ghế bố ôm ! Em xin làm tiếp viên quán bia, bia ôm. Chừng nào xuống sắc quá thì sẽ chuyễn qua quán rượu ôm, ở gần đây cũng vài cái, lọai quán này dành cho dân xích lô, ba gác…. Vài nhúm người nam nữ ngồi túm tụm lại, đĩa cóc ổi, chai rượu đế xoay vòng với bài vọng cổ buồn. Lúc đó chắc cũng là lúc tàn tạ của cuộc đời!
- Cho cái phiếu tính tiền, đi về. Cho mỗi em 50.000đ …. Anh chủ xị của nhóm nói thế.
- Người thầy len lén lấy ra mấy tờ giấy bạc xanh xanh vò vò trong tay nhét thêm vào tay cô gái. Chắc đó là tiền người ta trả công cho đợt dạy học hai tuần và người thầy muốn trả lại riêng cho cô gái. Không biết là do thương cảm cho số phận cô học trò nghèo ngày nào, hay là trả cho cô gái trẻ xinh đẹp bán nửa thân xác của mình ở chốn mua vui này. Và cô gái tiếp nhận những tờ giấy bạc ấy một cách tự nhiên, cái cần cho cơm áo hàng ngày của mình!
- Thầy muốn nghe em kể tiếp thì ra Quán cơm Âm phủ sau 12 giờ đêm. Ra khỏi quán, tới ngã tư, kêu xe ôm, trả 5000 đồng, họ sẽ chở, xe ôm nào cũng biết. Đó là cái quán ăn bán cho khách đi làm đêm, những người được coi là cặn bã của xã hội, những con ma đêm ! Đêm khác cũng được, sau 12 giờ đêm nếu thầy vẫn chưa về thành phố. Em và bạn trai em sẽ mời thầy ăn đêm ở đó ….!? Bồ của em, à chồng của em, trước cũng ở nông thôn, hiền khô, cục mịch, giờ chạy xe ôm, thì hơi dữ, như một con thú hoang bị thương tật…. , anh ấy bảo vệ em. Bởi vậy em chỉ bán nửa thân xác của mình, còn một nửa em hứa giữ lại cho anh ấy. Em thương anh ấy lắm, nhưng em không còn được quyền đòi ai đó yêu thương lại mình !
- Nhưng nói trước, thầy mà léng phéng, anh ấy ghen, dám chém thầy lắm đấy.
Ông thầy giáo lọang chọang bước ra cửa, xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã ngã nghiêng nghiêng như cuộc đời dạy học ngã nghiêng của mình vậy…. !
( Có hứng sẽ viết tiếp_ Quán cơm Âm phủ ! Hi hi ! )